Follow us on instagram

4/20/2016

Câu chuyện chăn rau: Em sẽ là rau? Không bao giờ!

Hôm qua, tôi đọc được một bài viết khá dài và công phu của một chị, chia sẻ về chiêu trò của những gã sở khanh, giúp các cô gái biết tránh, không trở thành “rau” cho chúng nó “chăn”. Mục đích bài viết thì tốt thôi, giúp cho các cô gái cảnh giác hơn trong các mối quan hệ, tránh bị thiệt thòi…
cau chuyen chan rau sach (8)
Người nông dân và mớ rau, gì thì gì cũng đã từng yêu nhau…
Mấy năm gần đây, cái từ lóng “nông dân” và “chăn rau” trở nên rất phổ biến cho một kiểu quan hệ giữa đàn ông và đàn bà. Bắt đầu, diễn biến thì thiên hình vạn trạng, nhưng đều chung một kết thúc là không đi đến đâu. Đàn ông coi việc này như chiến tích. Đàn bà thù ghét và sợ hãi nó. Nhưng có ai để ý không? Mối quan hệ này cũng là tình yêu mà… Chỉ vì cách nhìn nhận khác biệt, mà biến nó thành một một quan hệ mới rẻ rúng và thảm hại làm sao. Thật đáng buồn!
Đàn ông họ sĩ diện và cả thèm chóng chán. Họ đặt tên cho những cuộc phiêu lưu tình ái của mình là “chăn rau”, tự phong mình là “nông dân”. Nhưng nếu không có tình cảm, không bị hấp dẫn, có thằng điên nào phải dày công tốn sức để chạy theo một đứa con gái không? Như vậy mối quan hệ này cũng bắt đầu từ một thiện cảm nào đó, cũng như tình yêu thôi. Và ai cũng vậy, khi bắt đầu, chưa đủ nhiều tin tưởng, chưa đủ nhiều hy vọng, có ai là không cợt nhả với người kia? Tôi đã từng nghe nhiều câu chuyện, có những chàng “nông dân” đã “chăn rau” miệt mài mấy năm liền, miệt mài đến nỗi cô nàng “rau” kia nhận được tờ hôn thú danh chính ngôn thuận luôn. Cái câu chuyện “chăn rau” rẻ tiền, bắt đầu với mục đích cứ_coi_là_không_đàng_hoàng đi, mà kết thúc hạnh phúc viên mãn bên nhau, thì là tình yêu chứ còn gì nữa?! Còn những câu chuyện tình yêu nghiêm túc đàng hoàng, nhưng cuối cùng vẫn cứ rẻ rúng nhau, rồi tan, thì hoàng tử và công chúa cũng thành “người nông dân và mớ rau” thôi mà…
Và các cô gái ạ! Đàn ông người ta sĩ diện, người ta tự gọi mình là “nông dân”, gọi em là “rau”… thì em cũng nghĩ mình rẻ mạt đến thế thôi sao? Em như thế nào, em tự biết, đừng tự nhận mình bằng cái tên người khác gán cho em. Những gã đàn ông đi qua đời em, dù thế nào cũng đã từng bị hấp dẫn bởi em. Có lẽ em vụng về, đánh rơi mất hứng thú của chúng dành cho em, nên chúng đến vội mà đi cũng vội. Hoặc cũng có lẽ những gã kia nông cạn quá, vội đến vội đi đến nỗi không kịp nhận thấy sự tuyệt vời vô giá ở em. Thì em ạ… dù thế nào em cũng phải tin vào giá trị của mình! Người ta nghĩ về em thì sao? Xin em đấy! Đừng tự hạ thấp mình! Đừng bao giờ nghĩ mình là một mớ rau rẻ mạt!
Hôm qua, tôi đọc được một bài viết khá dài và công phu của một chị, chia sẻ về chiêu trò của những gã sở khanh, giúp các cô gái biết tránh, không trở thành “rau” cho chúng nó “chăn”. Mục đích bài viết thì tốt thôi, giúp cho các cô gái cảnh giác hơn trong các mối quan hệ, tránh bị thiệt thòi. Nhưng bài viết ấy cũng cho thấy, chuyện “chăn rau” ấy nào có khác gì tình yêu đâu. Đàn ông họ cũng phải lao tâm khổ tứ nhiều lắm, để len lỏi vào trái tim các nàng. Nhưng rồi họ vẫn ra đi, tình yêu cũng vậy thôi, họ vẫn ra đi, thực ra phần nào cũng là do bản thân các em đấy. Dù em làm gì, thì em cũng đã đánh mất hứng thú của họ đối với em rồi, nên họ cứ đi thôi. Ừ thì em trách họ bạc tình, rồi tự an ủi rằng mình xứng đáng có được người tốt đẹp hơn. Nhưng xin lỗi! Em nên nhìn nhận lại mình thôi. Vì không ai hoàn hảo cả, và trong khi em nghĩ mình quá ổn rồi, thì em vẫn không phải là người mà họ cần.
Và còn một điều nữa, trong “câu chuyện chăn rau” này, ai “chăn” ai còn chưa biết được đâu nhé. Cô gái ạ, em đừng phủ nhận, khi có một người đàn ông theo đuổi em, chính bản thân em cũng “vờn” lại anh ta trong sự sung sướng tự mãn về sức hấp dẫn của mình. Em không buông cũng không nắm, em khi nóng khi lạnh, em nói xa nói gần, em bảo đấy là em thử lòng hắn, nhưng chẳng phải đó cũng là “bài” của em để cuốn lấy tâm trí hắn hay sao? Khi người đàn ông ấy mới đến gần em, chẳng phải em cũng nhìn anh ta từ đầu đến chân, xem ngoại hình, xem học thức, xem cách cư xử, xem cả ví tiền và gia cảnh nhà anh ta nữa… Bản thân em cũng có tính toán cơ mà, vậy thì ai mới là người “chăn” ở đây?
Thế rồi đến khi mọi chuyện đổ vỡ, em lại tự khoác lên mình cái vẻ đáng thương và thua thiệt. Trời ơi! Cái việc chửi bới trách móc người cũ, chính là em đang tự hạ thấp mình đấy em biết không? Rõ ràng tất cả chỉ là sự không cam tâm khi thua một canh bạc, mà em lại dồn cho gã kia tất cả khôn ngoan và nhận phần ngu xuẩn về mình, có đáng không em? Tình yêu, nó giống như một canh bạc ấy em ạ, được ăn cả, ngã về không. Chẳng bao giờ lầm lỗi thuộc về riêng ai đâu. Nên là… đổ vỡ rồi, thì để nó trôi qua, em nhìn nhận lại bản thân mình, thiếu sót gì, cần làm gì, thì em hãy vì mình mà làm thôi. Em hãy trở thành một người phụ nữ tự tin, gặp gỡ ai thì gặp, hãy nắm quyền chủ động.
Bài viết này, tôi hoàn toàn không có ý định biện hộ cho đàn ông. Tôi cũng là phụ nữ. Tôi chỉ muốn cho các em thấy một cách nhìn nhận khác, công bằng hơn, tự tin hơn. Nhớ nhé! Tất cả đều là tình yêu đấy! Và em, mãi mãi không bao giờ là một mớ rau!

About

Flickr